truyen-ngan-nuoi-duong-vuon-tam-hon-p1-apptaovang

Truyện ngắn nuôi dưỡng vườn tâm hồn P1

Những mẩu chuyện ngắn đáng suy ngẫm 😔💭 mà chắc chắn khi đọc sẽ thấy một cảm xúc sâu lắng trong lòng ♥️. Một chút nuối tiếc 😔, một chút hối hận 😔, một chút cảm thông 😥… Cuộc đời con người chỉ có một lần, chỉ được sống một lần, chỉ còn một cơ hội để ước mơ và hy vọng 🌈. Vì vậy hãy sống mỗi ngày trọn vẹn 😄, sống dũng cảm như thể ngày mai không còn 🌅! Đừng để nuối tiếc và hối tiếc quá nhiều 😔, đừng để cuộc sống tràn đầy những “Giá như” và “Nếu thì” 🙅‍♀️.

Người trong lòng

Cuối năm cấp 3, đi học thêm, thích cô bạn gái ngồi cùng bàn đã lâu.

Một hôm thấy cô ngồi xếp sao, tôi bèn hỏi xếp cho ai.

Cô ấy trả lời ”tặng cho người trong lòng”.

Buổi cuối chuẩn bị thi đại học, cô tặng tôi 1 con gấu bông. Tôi cầm con gấu và thầm nghĩ vậy ”sao” kia đã tặng cho ai.

Sau này đi làm, có lúc rảnh rỗi, tôi đem con gấu ra ngắm chơi.

Một ngày không cận thận làm rách con gấu mới phát
hiện bên trong toàn là sao được xếp bằng giấy…

Tôi ngây ngô nhìn…lệ rơi đầy mặt.

Ba

Xưa, nội nghèo. Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: “Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghĩ cho khỏe”.
Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.

Khoe

Ngày xưa, khi có ai hỏi con: “Bố làm nghề gì ?” …. Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học, mong sau này con có được một nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội.

Con thành đạt rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là “Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận”

Bố buồn, chỉ ao ước được một lần nghe con khoe về nghề của bố …

Phấn son

Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh.”

Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”

Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.

Anh Hai

Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “ sanh ra.. Giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”

Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!

Ngày bé Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… anh cười, “ Út ráng học ngoan…”

Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…

Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”

lethanhhien

lethanhhien

Leave a Replay